Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

Thương quyền

 Việc thương hiệu nước mắm Phú Quốc của Việt Nam được Ủy ban châu Âu hài lòng là một tin rất vui. "Tiêu chuẩn châu Âu”- người ta vẫn nói thế về chất lượng cao của sản phẩm. Người châu Âu chỉ ăn muối, ngại cái mùi nước mắm, thế mà cũng phải dấn nước mắm Phú Quốc của Việt Nam, hẳn không phải chuyện đùa. 


Do lượng tiêu thụ khá tốt trong cộng đồng người châu Á ở châu Âu, đồng thời với tầm nhìn xa, ngay từ năm 2009 Hiệp hội nước mắm Phú Quốc (Kiên Giang) đã nộp hồ sơ đăng ký tên gọi loại nước mắm này tới EU. Đó cũng là cách để "chống cự” lại việc nhiều doanh nghiệp "lạ” sử dụng tên nước mắm Phú Quốc để bán sản phẩm giả tại thị trường EU.


3 năm sau, Ủy ban châu Âu (EC) ký quyết định cấp quy chế bảo hộ tại EU cho nước mắm Phú Quốc, vào ngày ngày 8-10-2012. Quyết định có hiệu lực 21 ngày sau khi được đăng trên công báo (tính từ ngày 10-8-2012). Tại thời điểm đó, nước mắm Phú Quốc đã trở thành sản phẩm trước hết của Việt Nam được EU công nhận chỉ dẫn địa lý.


Tới nay, loại nước chấm đặc biệt này của Việt Nam đã được EC chính thức trao chứng nhận sở hữu, trong phạm vi 28 quốc gia châu Âu.


Từ đó mới thấy, câu chuyện "thương quyền” không hề dễ dàng, xây dựng được thương hiệu đã là rất công phu, đòi hỏi tầm nhìn chiến lược cộng với rất nhiều gắng. Việt Nam ta có nhiều loại nước mắm ngon, không chỉ thương hiệu Phú Quốc. Còn có thể kể đến nước mắm Cát Hải (Hải Phòng), nước mắm Thanh Hóa, Nha Trang, Bình Thuận…, có tiếng nhưng không thấy đăng ký thương hiệu, kể cả tại thị trường quốc nội. thành thử mới đẫn đến chuyện thật giả lẫn lộn, hàng kém phẩm chất trà trộn, làm mất uy tín.


Mà cũng không chỉ nước mắm, hầu hết các loại nông sản của ta cũng không đăng ký thương hiệu. Vậy nên mới có chuyện tráo cả gạo, cà phê thì bị "người lạ” chiếm mất thương hiệu khi xuất khẩu và kinh doanh trên thế giới. Con cá tra, con tôm sú, tôm hùm, cua biển…, cho đến cao su, hạt điều- đều là những sản phẩm được sản xuất số lượng lớn, bán khắp thế giới, nhưng vẫn không thành tên, lại bị ép giá, không ít trường hợp lại phải núp dưới tên của một thương hiệu nước ngoài. Thế là phải chia lời cho người ta, và nhất là không thể chủ động thương lượng giá cả lẫn chiến lược kinh doanh.


Từ tin vui của nước mắm Phú Quốc, thiển nghĩ một mực phải xây dựng thương hiệu hàng hóa nông sản của Việt Nam, nhất là khi nông sản đang bị chèn ép, rớt giá. Từ thương hiệu mới tính được chuyện thương quyền- quyền thương lượng giá cả. Không làm thì ngày càng mất thị trường, thị phần. Nhanh chân lên kẻo muộn!

THẾ TUẤN