Thứ Ba, 6 tháng 8, 2013

Cướp chồng người thì dễ, giữ mới khó!

Sẽ lên án “người thứ ba”, muốn cào xé họ cho thỏa lòng thù hận hay vẫn mặc nhiên cho đó là lỗi tại em, tại mẹ em không biết cách giữ chồng.

Liệu có cấp không khi chỉ với một tẹo nâng niu, chiều chuộng (dù là lén lút), chút tiền bạc thừa mứa của người ta mà đã vội kết luận là tình yêu? Hãy bảo anh ta cưới em xem anh ta có dám bỏ vợ không? Có thể em cho rằng, khi người ta yêu nhau thật sự thì tờ giấy hôn thú đâu có ý nghĩa gì? Nhưng sự thật hiển nhiên là chỉ có tình yêu đủ lớn mới có thể khiến anh ta trao cho em sự đích danh để em có thể ngẩng cao đầu khi đi bên cạnh anh ta thay vì bị anh ta “ém kỹ” trong bóng tối. Em có nghĩ, trước khi trở nên “nạn nhân” của em, người vợ đáng thương ấy cũng từng ngự trên chiếc ngai tình ái lộng lẫy nhất trong trái tim anh ta?

Cuộc sống vốn ngắn ngủi, xuân sắc của phụ nữ lại chóng tàn hơn bất kỳ điều gì khác. Nếu là “người chiến thắng” trong cuộc cạnh tranh tàn bạo này, em có tự tin mình sẽ đủ sức giữ chân anh ta trên bước đường xiêu bạt không ngừng của một người đàn ông tham? Em có đủ sức để giữ anh ta khỏi bị tiến công bởi những cô gái thừa sắc nhưng thiếu tự tôn và thể diện, luôn rắp ranh cướp chồng người khác như em? Em chẳng cần phải đợi lâu để chứng kiến sự được - mất, thắng – thua ấy đâu.

Với những người suy nghĩ hời hợt nhưng kiêu hãnh ngút trời như em, chị tin những lời khuyên hay bài học về đạo đức đều bất nghĩa, chỉ có những trải nghiệm thực từ tế mới có thể giúp em hiểu ra vấn đề. Vì vậy, hãy trải nghiệm đi, hãy trở thành một người vợ (danh chính ngôn thuận hẳn hoi nhé) để thấy thái độ của em bữa nay chẳng khác chú ngựa non háo đá. “Cướp” cái có sẵn của người khác thì dễ chứ tạo lập và “giữ” được mới khó em ạ!

Vivian L.
TheoPNO