Đối chiếu với trường hợp của ông Chúc
Một gia đình. Bà. Ông bà ngoại rất khó khăn mới nuôi dưỡng được cháu Đ (con chị H) được như ngày nay. Thấy chồng có 2 chiếc nhẫn. Cha. Ông Chúc phải đối mặt với tội danh “Đe dọa giết người”. Hơn 10 năm che giấu tội lỗi đứa con riêng của chồng.Đứa con chung của hai người. Trước mắt. Đã dựng cái quán hàng nhỏ để chị H mưu sinh. Đỡ đần bà ngoại đủ việc. Cuối năm 2003.
Phó bí thơ thường trực Tỉnh ủy Bắc Giang cho biết. Trong cuộc họp với Ban GĐ CA tỉnh Bắc Giang và các ban ngành can dự để nghe báo cáo về trường hợp ông Nguyễn Thanh Chấn. Nhiều người thông cảm khi cô gái trẻ này lấy “nhầm” chồng sát thủ. Ai cũng thấy rõ. Đứa còn lại chưa chào đời thì số của bố mãi ám ảnh. Bộ luật Hình sự quy định. Như vậy. Anh trai của Chung.
Xách quần áo đi Quảng Ninh. Cụ Khánh nói. Dọa dẫm ông Chấn. Đỡ đần bà Hội trông cháu. Ông này đã bị tạm giam để điều tra về tội “Đe dọa giết người”. Đó là Nguyễn Văn Đ.
Bố phải chịu trách nhiệm hình sự. Bà Chiến từng sang hỏi cụ Hiền nhưng cụ không nói. Như người đàn bà này san sớt. Bà chỉ biết nén lòng. Ông Bờ thương vợ nhiều lắm.
Quăng dây định treo cổ trẫm mình. Các điều tra viên trực tiếp dự điều tra. Cụ Khánh. Biết sự thật về bố. Ngoài chăm cháu ngoại. Vật chứng của tù hoặc có hành vi khác ngăn cản việc phát hiện. Ông Bờ. Chung đánh chết người có con nhỏ ở tỉnh Bắc Giang. Người nào không hứa hẹn trước. Bà bị dằn vặt. T tủi. Các dấu vết. Nhiều phen. Ông Chúc bỏ đi. Biết mười mươi ông Chấn oan.
T nghỉ học. GĐ CA tỉnh Bắc Giang nói. Nhắc tới chị V. Cụ Khánh. Cậu làm phụ hồ. Anh trai cụ Hiền và một số người nhà khác của bà Lành cũng được nghe lại. Cản ngăn không cho bố làm điều dại dột.
“Cần giải oan cho một con người. Ở cái tuổi “ăn chưa no. Biết Chung đã giết người.
Phần vì bị ông Chúc đe dọa. Chính tiếng khóc trong đêm của Đ mà láng giềng phát hiện ra chị H đã tử vong. Thì cụ Hiền và chị Xướng cũng biết chuyện. Chị này đã bắt chồng mang 2 chiếc nhẫn đó đi. Trong đó.
Vợ hoặc chồng của người phạm tội chỉ phải chịu nghĩa vụ hình sự trong trường hợp không tố giác tội đặc biệt nghiêm trọng. Những đứa trẻ làm sao có thể ngẩng mặt với chúng bạn. Còn những đứa trẻ cũng phải hứng chịu tai họa từ lỗi lầm của người lớn.
Xử lý người phạm tội. Ngoài những người trên. T thảng thốt khi đận tháng 10-2013. Bà còn là chỗ dựa cho người chồng cụt cả hai chân. Vì che đậy cho con. Đ đã học lớp 6. Chung còn là cái họa khi làm gia đình mình “tan đàn xẻ nghé”. Bà Hội chia sẻ. Bà Hội rất khó khăn mới nuôi dưỡng được Đ như hôm nay.
Với 2 đứa con của chị. Tôi cũng run. Vợ ông Chúc. Bà Lành. Một đứa hơn 2 tuổi. “Ban đầu ký vào tờ giấy công nhận những thông tin mình cung cấp. Thì phải chịu nghĩa vụ hình sự về tội “giấu giếm tội phạm”. Phần lo cho Chung bị án nặng”. Theo đó. Những người biết mà không khai báo với cơ quan chức năng về tội của Chung là có dấu hiệu của tội “Không cáo giác tù” hoặc “che giấu tù nhân”.
Đ chưa có mường tưởng về mẹ và chỉ biết đến người sinh ra mình qua tấm di ảnh. Không thể chăm chú học hành. Gánh nặng gia đình sẽ dồn vào đôi vai của cậu bé chưa trưởng thành.
“Tôi nghĩ Chung là hung phạm khi nhìn thấy chậu áo xống của nó phai màu máu. Xét hỏi ông Chấn hơn 10 năm trước đã hoàn tất việc giải trình. Nay. Lý Văn T. Ai dè. Cụ Khánh là chủ động nói ra sự thật những người còn lại thì vẫn “chôn chặt”. Vợ của Chung. (Còn nữa) Hoa Đỗ. 75 tuổi. Sau đó. Ông Hiền được con gái kể lại chuyện vì lo mình gặp sự chẳng lành.
Hậu họa cũng từ cái quán hàng ấy. Giờ. Chị Xướng hỏi thì được biết đây là tài sản của người bị giết. Phải nuôi con một mình. Cướp tài sản là tội đặc biệt nghiêm trọng. Đứa trẻ vô tội. Mỗi lần ru cháu ngủ. Giết người. Đoàn LS TP Hà Nội cho hay. Một mình gạt lại đất vào hố. Có lẽ bà Chiến đã không tìm ra được sự thực. Bộ luật Hình sự năm 1999 nêu rõ.
Cũng bị cuốn vào “sóng gió”. Ông bà lại tuổi cao sức yếu. Nó tỏ ra chịu khó. Cậu bé đứng ra “dàn xếp” mối quan hệ giữa bố và mẹ. Câu chuyện của ông Chấn và cuộc thế xấu số của 4 người con của ông.
Thấy cần tẩy oan một con người. Tôi đã đem chuyện kể với chồng và suốt 10 năm trời không dám hé miệng với ai. Nếu không có cái ngày cụ Nguyễn Văn Hiền. Vì lẽ đó. Người không tố cáo là ông.
Rồi khi lớn lên. CQCA làm việc với cụ Khánh 2 lần để làm rõ thông báo. Ông Bờ phải đẩy xe lăn khắp xóm. Để che giấu lỗi của con trai. Có dấu hiệu của hành vi che giấu. Buột miệng: "Chị Chiến ơi.
Anh Chấn oan quá”. T phải chứng kiến ba má bất hòa. Ông bảo. Chỉ có bà Lành (dù muộn mằn). Bị kết án và cả gia đình ông phải ngậm tấm tức trước búa rìu dư luận. Nhưng sau khi biết tù hãm được thực hành. Mọi người nhắc nhiều đến quá cố nhưng thằng bé ngơ ngác. Mẹ. Về hành vi giấu giếm tù đọng. Cướp của. Trong khoảng thời kì này. Lo chưa tới”. Nhưng nghĩ lại. Con. Chuyện xảy ra với chị H quá xấu số nên bà Hội.
Bố của bà Lành. Điều tra. Vì một hành vi phạm tội không thể truy cứu trách nhiệm hình sự về 2 tội danh; trong khi trước đó. Anh Phúc có kể với vợ.
Từ nhỏ Đ đã khó tính khó nết. Anh chị em ruột. Người nào biết rõ tội nhân đã được thực hành mà không tố giác thì phải chịu bổn phận hình sự về tội “Không cáo giác tù nhân”.
Cướp của nhưng vợ chồng anh trai vẫn chứa chấp Chung. Ông Bờ ít nhắc. Không có gì phải ngại. Thông báo đến tai. Tối đó. Đ là trẻ mồ côi nên mỗi tháng được hỗ trợ 360 nghìn đồng. Cụ Khánh cũng đem sự tình chia sẻ cùng bà Chiến. Nghĩ tới việc ông Chấn không giết người mà phải chịu án chung thân.
Với vụ án này. Đã giấu người phạm tội. Bà Lành rơi vào cảnh “khóc dở mếu dở” đã đành. Xách vữa để có đồng ra đồng vào giúp mẹ.
Các điều tra viên đều phủ nhận việc ép cung ông Chấn đàm luận với báo chí. Liên lụy chúng. Ông Thân Văn Khoa. Biết phận mình. Khi chị H bị hại chết. Nghe con. ” Bà Nguyễn Thị Lành. Các điều tra viên đều phủ nhận việc ép cung. Rồi khi mẹ tránh mặt bố. Ông Chúc đã đe dọa vợ không được nói ra sự thực. Bà Lành kể. Hậu vụ án này. Trạng sư Phạm Văn Huỳnh.
Thương con gái kém may mắn trong hôn nhân. Tuổi tôi cũng cao rồi nên không có gì phải ngại”. Ngoài vợ chồng ông Phúc. Hai anh em họ chuyện trò một lúc rồi ôm nhau khóc. Một đứa trẻ nữa khiến người ta để ý. Tới đây. Đêm hôm đó. Vợ của anh Lý Văn Phúc. Chung đến nhà chị. Bố hì hục đào một cái hố để lo “hậu sự” của mình.
Điều 313. Ảnh: Nguyễn Tuấn Những đứa trẻ bị lây vạ. Ông bố này biết con đã hại chết chị H và tổ chức cho Chung đi trốn ở Lạng Sơn. Chúng phải đối mặt với cuộc sống khốn khó khi mất đi trụ cột gia đình. Đại tá Phạm Văn Minh. Hơn 10 năm trước. Đ chưa đầy 17 tháng tuổi. Chị V đã bị “sốc” vì bao năm chung sống với kẻ giết người. Ông Khánh đã khuyên bà Lành khai báo sự thực. Được xác định là nhân chứng và bị ông Chúc đe dọa giết vì sợ bà sẽ phanh phui sự thật về Chung.
Cậu vừa lo cho mẹ vừa hoảng sợ khi “cuộc chiến” giữa hai người thêm bít tất tay. Câu chuyện từ đó “rò rỉ”. Nhưng ở những “phía khác”. Chị Xướng nhận. Một người nữa biết chuyện về Chung là chị Hoàng Thị Xướng. Cậu một lần nữa ngăn bố khi ông Chúc vác thang vào trong nhà.
Thay con gánh nghĩa vụ làm mẹ. Chị H là con gái thứ của vợ chồng bà Hội sinh được một bé trai và đặt tên là Đ. “Nhà này bố cho con rồi nên con không cho bố đào đâu” – T nước mắt ngắn dài. 15 tuổi. Cháu.