Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2013

'giật thột giữa mùa xuân' - Truyện ngắn của Phan Ý Yên

Cô gọi cô ấy là T, lúc đọc theo tiếng Anh sẽ đồng âm với từ “tea”, có tức là trà, do mối quan hệ của hai người có nhiều kỷ niệm đẹp liên quan đến thứ nước âm ấm và thơm dịu dàng ấy. Lúc quen T, cô chỉ vừa mười tám, chân ướt chân ráo đặt chân đến nước Pháp với vỏn vẹn một nghìn euro trong tay. Đóng học phí và các thể loại bức xong thì còn gần hai trăm trong túi. Vậy là chẳng còn cách nào, bắt buộc len lỏi đi xin việc ở khắp nơi. Không phải ai cũng có được cái may mắn để được nhận làm ở những nơi mà các văn phòng tham vấn du học hay quảng cáo như McDonald’s hay KFC, những công việc mang lại thu nhập 8 euro/giờ, mà đa phần tập hợp đương đầu lấy một chỗ ở các nhà hàng châu Á nằm san sát nhau trên phố Tàu. Ở Paris, thỉnh thoảng bạn vẫn tìm được một nhà hàng Á trả lương tử tế, còn ở các thị thành nhỏ, 20 euro làm việc từ 5 giờ chiều đến 1 giờ đêm, bạn còn phải nài để có. Như cô chả hạn. Cô cần tiền. Nên sẵn sàng đứng kỳ kèo suốt ba mươi phút với mụ chủ người Hoa biết nói tiếng Việt cho đến khi mụ gật đầu với cái bĩu môi khinh miệt. Mười tám tuổi. Cô đã nấu nung trong đầu mình. Dù có thế nào, cũng nhất thiết phải sống và không thể thua.


Minh họa: Văn Nguyễn

Nhưng T thì không vậy. T là người Việt sinh ra ở Pháp. Luôn có cái nhìn trìu mến với mọi điều, cho dù là bé nhỏ nhất. Cô gặp T vào ngày 23 tháng 4 năm 2003, ở một tiệm hoa có bán trà và bánh ngọt trên gác xép. Không khí thật thanh an và khiết lành. Hôm ấy, lần trước nhất trong đời mình, cô nhìn thấy hoa camellia (hoa trà) ở ngoài đời thực, muốn mua một bông cho mình nhưng tiếc tiền nên cứ trù trừ mãi trước cửa. T làm việc ở đó, đã quan sát cô hồi lâu rồi bất thần tiến đến nói: “Những bông hoa này, chỉ nên ngắm nhìn thôi, chúng không còn đẹp nữa khi mua về”. Ngay vào giây phút đầu tiên kia, cô đã hiểu, cho dù cuộc thế sẽ đi qua những vùng đất nào, gặp gỡ, yêu thương rồi sai trái với những người nào, cũng chưa chắc tìm được một người có thể đồng cảm và trân trọng mình từ những vụn vặt ý nhị như thế. Sau này, họ gặp gỡ nhau thẳng tính hơn, sự thân thiết giống như một điều hiển nhiên lớn dần theo mỗi phút. T không có nhiều tiền. Còn cô là một sinh viên nghèo không gì chối cãi, phải làm việc thảy các buổi tối cho đến 1 giờ đêm nếu muốn có đủ tiền sinh sống. Nhưng cô bớt hoảng sợ hơn, bớt bất an và trơ hơn vì có một người bạn bên mình.

T không có bố. Giống cô. Gia đình không còn lại nhiều người nhưng chẳng ai có thể nói với ai câu nào. T ra ngoài sống riêng từ khi mười sáu và thẳng khóc một mình. Có lần cô hỏi: “tại sao người ta khóc mãi mà chẳng thấy mệt nhỉ?”. T mỉm cười: “Vì có những điều khác còn nặng nề hơn cả nước mắt”. Cô không để tâm. Cô muốn làm việc thật nhiều, học hành thật lực để thoát ra khỏi những ngày tháng chật vật. Mười tám tuổi, cô không khóc vì mình trơ. Cô khóc vì mình không thể nghĩ ra cách nào khác tốt hơn để lại có thể sống những tháng ngày thư thái như người này người khác. Có đôi lần, cô đã giận mẹ mình. Vì đã sắt thép với đứa con gái độc nhất vô nhị như thế. Nhưng càng lớn lên rồi mới hiểu, để rèn giũa ý chí của một con người luôn cần có ai đó nhẫn tâm và lạt với họ. Mà, nghe đâu cô cũng đã quá nhạt thếch với T. Lần này, không thể khiến T đứng dậy mà ngược lại rời bỏ cô đi mãi mãi.

Đột, cô không muốn kể tiếp câu chuyện nữa. Vì những ngày này, cô ngay nghĩ về T, đến nỗi, sau ngần ấy năm mới đủ can đảm đọc di thư mà T để lại cho mình. Nó không giống một bức thư tuyệt mệnh gì cả. T kể chuyện hồi xưa họ đã gặp gỡ nhau ra sao, nói với nhau những lời thế nào. Trong thư, T vẽ những cái icon hình gấu cười nhăn nhở thật đáng yêu. T bảo rất thích nhìn thấy cô cười. T biết cô thực ra rất chơi vơi và cô độc, chỉ cố biểu lộ mình mạnh mẽ mà thôi. T lúc nào cũng muốn cuộc sống giữa hai người trôi qua bình yên và lặng lẽ. Cô chối từ tình cảm của T cũng được, nhưng đừng ruồng rẫy, lúc nhọc tâm hãy cứ tìm T mà nằm gối đầu lên chân cho nước mắt chảy ngang. Nhưng khi ấy, cô là đứa con trẻ hèn nhát, vì sự bối rối và hoang mang của cá nhân chủ nghĩa mình mà sẵn sàng trốn chạy, rời bỏ T. Một con người nếu không có tình cảm này thì rồi từ từ cũng sẽ đón nhận được tình cảm khác. Một mối thương đau dù u ẩn cũng có cách mà dần dần nhạt phai theo thời gian. Đấy là người ta nghĩ thế. Người ta quy định thế. Người ta hy vọng thế. Còn T thì không…

Mà bây chừ cô cũng không. Vì nếu người ta buộc phải sống tốt, sống nghĩa vụ và tuân thủ mọi luân thường đạo lý, thì người ta cũng nên được có quyền chọn cách chấm dứt cho mình khi trái tim kiệt sức.

***

Cô viết. Em chưa từng đi tìm anh. Ngay cả trong những giấc mơ trước đây cũng chưa từng. Bản thân là một trái tim thất bại. Không thể nắm giữ được tình cảm của bất cứ người đàn ông nào. Nhưng gặp anh rồi. Cứ liều mình thêm một lần mà hy vọng được yêu anh. Thế nên, đừng ruồng bỏ em! Đừng rời xa em! Vì bây giờ. Lúc này. Dẫu có thế nào. Em cũng sẽ đi tìm anh. Không phải vì em sợ chơ vơ. Không phải vì em không có anh em sẽ không sống được. Mà vì những phút giây đã từng nhìn thấy anh trong thế giới của mình khiến em tin rằng: thỉnh thoảng không được thương, được quan tâm một người còn tệ hơn cả cái chết, tệ hơn cả việc phải khóc hàng đêm dài đằng đẵng.

Sự chấp nhất đó. Nghe thật phi lý. Nhưng tình yêu. Nguyên nó là điều phi lý ngu tối rồi. Người ta ai cũng sẽ hết yêu. Đó là người ta tưởng vậy. Vì đến một thời điểm cần thiết, bạn nhất quyết sẽ lại phi lý ngu tối nhiều lần với cùng một người mà thôi. Nếu yêu.

Cô viết xong rồi. Gấp mảnh giấy làm tư cho vào một cái phong bao nhỏ. Bên ngoài ghi nắn nót. Gửi M. Rồi khẽ khàng để nó xuống cạnh đầu giường mình. Hôm qua thầy thuốc bảo trong đầu cô có một thứ gì đó. Nghe đến đó thôi là cô bỏ chạy. Bây chừ mới là tháng tư, mùa xuân chỉ vừa đặt chân qua cửa. Người ta nhất mực không nên biết những chuyện đáng sợ đến như vậy khi thời tiết đang đẹp thế này. Cô đi tìm M. Nhìn thấy anh đang ngồi đánh máy. Nắng xiên xiên qua khe cửa. Nước mắt chỉ chực rơi xuống. Vì sợ. Thế cuộc vốn liếng không hoàn mỹ và trải đầy thảm hoa. Nhưng vào lúc này đây, cô không hề muốn mất nó một tí nào. Cô bảo M hãy ôm cô đi. Anh lắc đầu. Rồi quay lưng đi thẳng. Đó không phải là một giấc mơ. Đó là hiện thực. Lúc nhỏ mẹ cô thường bảo. Đừng bao giờ nhất mực nghĩa sự ràng buộc. Một đứa ở cạnh một người thực ra đều do tự nguyện. Nếu không mọi chũm cũng đều vô nghĩa. Chỉ còn mình ở lại với một vết nứt ở trong lòng. Mà nỗi đau nào cũng dễ khiến người ta trở nên hằn học và giận dữ. Phản xạ thông thường và nhân văn nhất là trách giận cái người đã phủ nhận sự tồn tại của mình. Như thể ngày hôm trước và hôm trước nữa chỉ là một phút chốc nhắm mắt sai lầm. Nhưng rồi vĩnh viễn sẽ không bao giờ có hồi đáp. Cô thấy thật buồn cười. Vì ai cũng hùi hụi yêu đương, dốc hết cả tâm can sức lực, chưa một lần vị lợi gì cho bản thân. Xong rồi vào giây khắc cuối, khi đối phương đã nguội lạnh thì mới quyết định vì mình mà ích kỷ. Những câu hỏi tự vấn đại loại kiểu: “vì sao anh lại nỡ như vậy khi tôi luôn luôn chân thành?”, “vì sao lại có loại người bạc bẽo như anh?”, “Tôi đã vì anh thế này thế kia mà sao anh hất đi ráo hoảnh?”… xuất hiện nhất loạt. Phải hỏi như vậy, phải chấp nê như vậy, phải trút mọi sự uất ức như vậy lên đối phương để mong bản thân được thanh thản. Mà chung cuộc có được đâu. Đến cả chuyện cố ích kỷ một lần cũng lại chỉ tự thương tổn mình thêm cú chót.

Đấy là khi mở mắt rồi cô mới nghĩ được minh mẫn. Còn lúc M bỏ đi. Cô cũng như bất kỳ đứa con gái nhẹ dạ nào trên trái đất này. Nghĩ rằng M là một thằng tồi không hơn. Cô giấu mình trong nhà, dằn vặt ngày nay bằng đủ loại câu hỏi và câu trả lời. Từng khắc trôi qua chỉ càng thấy ghét thêm chính mình. Thái độ lãnh đạm của M như nhát dao cứa sâu vào nỗi hoang hoải vì bị bỏ rơi của cô, nhất là khi vào lúc này, lúc mà cô nghĩ người cô cần nhất lại chính là anh. Hóa ra cần một người nào đó khi hoảng sợ hay lạc lối cũng giống như phát hiện ra mình đang mắc phải một cơn nghiện. Vì lâu nay luôn được “cung cấp” đầy đủ nên không hề nhận ra. Cho đến khi nguồn cung dừng lại mới đích thực thấm tháp. Mới giật mình hẫng hụt. Là vì trông mong nhiều quá nên lại càng thất vọng. Là vì ngỡ tưởng quá nhiều điều nên khi không còn nữa sự bất an lại càng tăng lên gấp vạn. Cô giận M lắm. Quên mất cả chuyện thầy thuốc đã nói gì. Quên mất rằng sinh mệnh của mình phải luôn luôn là quan trọng nhất. Quên rằng T đã từng bảo cho dù có chuyện gì cũng phải gìn giữ bản thân mình được khỏe mạnh.

Có một ngày mùa đông, bên ngoài trời phủ tuyết trắng xóa dù rằng đã cuối tháng hai. Hôm ấy là sinh nhật cô. T nhắn nhe bảo “Đi làm về muộn cũng được, hãy ghé qua nhà!”. Hơn hai giờ sáng cô mới đi bộ về đến nhà T vì xe bus không chạy nữa. Trên phố ẩm ướt phủ một màu vàng buồn bã. Một con mèo hoang co ro trên nóc thùng rác, đôi mắt sáng quắc nhìn châm bẩm về phía cô. Thốt nhiên cô nghĩ về con mèo buổi tối hôm ấy. Vì nó cô quạnh, chút đỉnh bất hạnh nữa cũng nên nếu là số kiếp của một con mèo, nhưng nó không hề buồn bã mà trái lại, hết sức ngạo nghễ, bất cần. Nó làm cô nhớ đến thứ khí chất ngoan cường mà cô đã luôn có trong quãng thời kì dài tuổi trẻ. Không than thở, không khóc, không bi lụy. Nước mắt có rơi cũng khô nhanh để còn bận tâm làm nhiều việc khác. Cô mở cửa bước vào nhà. T đang ngồi ở cái bàn nhỏ giữa phòng, vẻ mặt ranh. T hỏi có lạnh không rồi chạy ùa đến ôm chặt lấy cô. T phủi tuyết bám trên tóc trên áo, ấn cô ngồi xuống ghế. Vài phút sau mang ra một cái bánh táo cỡ nhỏ và một cốc trà. Là trà táo tàu và long nhãn. Bánh vẫn còn âm ấm mùi quế. Cô chú tâm nhìn T đang vụng trộm thắp nến, nụ cười vẫn còn nhấp nhánh sáng ngời. Giây khắc ấy thật kỳ lạ. Cô thấy mình buồn quá đỗi. Niềm hạnh phúc đang cháy lên trong mắt T khiến cô ái ngại và lúng túng. Cô đẩy nhẹ T ra, khoác lại áo. “Mình về đây. Mệt rồi. Hôm khác gặp nhé! Cảm ơn”. Trên suốt đoạn đường dài lạnh buốt, cô đã khóc. Cô hoàn toàn không có ai. Chỉ mỗi mình T. Thế mà lại chẳng biết làm cách nào để yêu thương người đó cho trọn vẹn. Không phải vấn đề nào cũng có chung đáp án là “sự cầm cố”. Có những mối quan hệ vốn liếng ngay từ lúc bắt đầu đã biết kết cục. Nhưng cả đôi bên đều không nỡ vì ai cũng nuôi dưỡng những hy vọng tốt đẹp. Chỉ có điều chúng không giống nhau vì tình cảnh và trái tim vẫn là của hai cá thể hoàn toàn biệt lập. Mà càng nhiều mong chờ thì lại càng đẩy nhau ra xa khi nỗi thất vọng dần dần len lỏi vào. Cô thường nghĩ một ngày nào đó T sẽ mang tình cảm đang dành cho cô mà trao cho một người nào đó ăn nhập hơn. Họ có thể không còn những buổi chiều mùa hè ngồi dọc triền sông yên lặng đọc sách, đôi khi đến một đoạn hay thì cùng xăm kể cho nhau nghe. Cũng có thể T không làm bánh cho cô nữa hay lặng lẽ đến căn phòng áp mái nhỏ của cô đặt một khóm cúc trắng bé xíu trên bàn học, gấp lại chăn rồi bình thản ra về. Cơ mà T sẽ được vui vẻ trót, hạnh phúc trọn. Lúc đối diện với cô, có thể nhẹ nhàng mỉm cười thật tự nhiên như nhìn vào một phần ký ức đã trôi qua dịu dàng. Sự quen thuộc giữa những người có duyên với nhau bằng tình cảm sẽ mãi mãi giản dị cho dù thay đổi là một phần không thể tránh khỏi trong thế cuộc này. Tuy nhiên, đến lúc T chết, cô mới bàng hoàng nhận ra. Họ đã ở bên cạnh nhau trong một quãng thời gian đủ sâu sắc, chia sẻ với nhau nhiều cảm xúc mà không cần phải dùng đến quá nhiều tiếng nói. Nhưng ước mong của T chỉ độc nhất vô nhị có một chữ. Là “Cô”. Cái gánh nặng đó, cô vốn không hề biết rõ, cô vốn chưa từng hình dong, chưa từng huyền hoặc. Để rồi khi mọi thứ minh bạch, cô lần trước nhất cảm thấy ái tình giữa người này và người kia có thể trở thành quá nặng nề và ngạt thở.

Là như vậy. Cô tưởng mình hiểu. Mà vẫn không hiểu. Vì lúc yêu M đã vô tình mặc định M là tuốt tuột những gì mình có. Cô không chấp nhận sự thật là mình yếu đuối. Ở tuổi hai mươi bảy, công việc, trải nghiệm, quan hệ, tài sản… cô đã siêng năng xây dựng hết thảy như lời hứa với bản thân từ năm mười tám tuổi. Cô bắt đầu cho phép mình được khóc, được mưu cầu những điều khôn cùng phụ nữ và thật lòng với người đàn ông nào đó. Rồi M xuất hiện. M ngọt. M có giọng nói ấm. Ánh mắt M nhìn cô khiến trái tim cô bối rối. Bàn tay M nắm lấy tay cô khiến cô thấy mình được an toàn. Nhưng mà nếu M buông ra, hoặc không ở bên cạnh nữa, cô sẽ sợ hãi và hoang mang khôn xiết. Anh đang làm gì, với ai, có nghĩ đến cô không. Hôm nay anh mặc áo màu gì, có cười không, hút bao lăm điếu thuốc, nghe nhạc gì, ăn gì lúc trưa, tại sao không nhắn nhe cho cô buổi sáng. Mỗi ngày trôi qua, sự hiện diện của M càng trở thành một phần bất di bất dịch trong cuộc sống của cô. Cô hạnh phúc nhưng bất an. Cô có những ngày rộn rã nhưng càng lúc càng tự vấn quá nhiều. Và khi không nhận được câu đáp cho mọi lo âu (có thật hoặc không) của mình, cô vỡ òa.

“Nếu không có mình nữa, bạn có buồn không chouquette?”
“Bạn đừng hỏi những câu vớ vẩn như thế!”
“Mình đang sợ hãi lắm!”
“vì sao?”
“Mình có linh cảm rằng bạn sắp thuộc về người khác rồi!”
“Mình chẳng thuộc về ai cả. Cậu hãy thôi đi!”

Hôm ấy, cô thấy T khóc. Rất lâu, một mình bên cửa sổ. Hoa anh đào bắt đầu he hé phía bên ngoài bầu trời đang tỏa nắng dìu dịu. Cô thấy phiền quá, cái bầu không khí âm u này. Vì sao không thể lặng bình thường ở cạnh nhau đi qua những ngày vất vả? tuổi trẻ đã không trơn rồi, đã đau đầu lắm rồi, sao lại còn tìm cách bi lụy nó thêm nữa? Cô xốc ba lô lên vai, mở cửa ra khỏi nhà, bỏ lại phía sau một khoảng u uất nghẹn ngào.

Một tuần sau T đã ở phía bên kia thế giới. Cô oán giận T hết sức. Cắn chặt môi mình đến khi ứa máu, nước mắt nhòe hết cả quãng đường trước mặt. Cảnh sát hỏi gì cô cũng chẳng thể nào nghe rõ, đều giải đáp “không biết”. Tang lễ của T loáng thoáng người. Cô lầm lũi đứng từ xa nhìn lại. Trời mưa một chút. Giữa mùa xuân. Lòng tun hút những mất mát vô hình. T đã chọn một kết cục cho mình. Cái ngày T nói với cô rằng T sợ hãi, hôm trước mẹ T nhảy từ tầng hai mươi bảy xuống. Cô không biết gì. Hoặc giả đã quá thờ ơ để biết. Cô bận rộn vun đắp cho tuổi xanh của mình, cho thanh xuân của mình. Cô cần gì phải quan tâm xem Hôm nay ai đã khóc vì ai, ai đã nhảy từ nơi nào xuống đất, ai không còn niềm tin hay hy vọng nữa. Cô đã luôn nghĩ cuộc thế đâu chỉ toàn những chuyện tồi tệ, có âm u hay không cũng đều do con người nhìn nhận hết cả. Cô ghét T. Ghét chọn lọc của T. Ghét cách hành xử của T. Ích kỷ và nông cạn. Bồng bột và độc ác.

Nhưng nhiều năm đã qua, cô vẫn luôn nhớ đến T. Nước mắt vẫn hoang hoải rơi vào mỗi ngày 23 tháng tư, giữa mùa xuân ở bất kỳ tỉnh thành nào trên thế giới. Đôi khi cô vẫn mong, có ai đó nắm lấy tay mình mà bảo “Đi từ từ thôi, Yên à!”. Lớp vỏ bọc phía xung quanh mình, cô trang hoàng cho nó thật lộng lẫy, nhưng khi M bước lại gần, không cần khí giới nào, anh cũng đã chạm được đến tận bên trong và cô bất an đến run rẩy. M nhìn cô thở dài. “Em làm anh sợ quá!”. Lời nói ấy nghe thật buồn. Như thể giữa cô và M là những khoảng trống không bao giờ có thể lấp đầy nổi. Cô dần dần đã hiểu được cho T những giây lát của mùa xuân năm ấy khi đối diện với người mình thương hơn quơ lại hoàn toàn bất lực. Rất mong mỏi đối phương hiểu, rất hy vọng đối phương cảm nhận được nhưng nghĩ suy ấy thực ra quá vô lý. Vì rút cuộc, một người khác vẫn chỉ là một người khác mà thôi!

Và M dứt khoát bỏ đi, dứt khoát buông tay cô vào lúc cô chưa kịp nói rằng “anh ơi, em không còn ở cạnh anh được lâu nữa!”. Rõ ràng nó không phải là một kết cuộc tươi sáng có hậu chút nào. Cô mặc chiếc váy xinh nhất, chải tóc thành từng lọn nhỏ buông dài sau lưng. Cô đi gặp M. Cô thản nhiên cười, thản nhiên nói chuyện như giữa họ chưa từng có khoảng cách nào. M vẫn thản nhiên im lặng. Vết nứt trong lòng cô toác ra từng chút từng chút một. Bất giác cô hét lên.

“Em chết rồi anh có còn nhẫn tâm được thế này không?”

Cô thật dại dột. Vì quên mất rằng với đàn ông, chỉ có thể trông mong người ta chìa tay ra với mình, lau khô nước mắt cho mình lúc người ta còn chút tình cảm. Chứ một khi đã hanh hao rồi, nước mắt có lấp đầy địa cầu cũng không tài nào lung lay được tâm thuật sắt đá ấy. Trong chiếc hộp nhỏ mà T để lại có một tấm bưu thiếp bằng giấy cũ. T viết.

“Bạn luôn là cái bánh su ngọt ngào nhất với mình ngay cả khi bạn thích làm một cái bánh cháy đắng ngắt. Nhiều lúc bạn thật xấu tính nhưng mình chưa bao giờ giận bạn cả. Bạn chắc chắn chẳng thể nào hiểu hết được mình và cũng không thể đoán mò mà an ủi mình được. Thế nên sau này, cho dù quyết định của mình là gì, mình chỉ mong bạn có thể hứa với mình một điều độc nhất vô nhị mà thôi. Bạn đừng giận mình nhé, chouquette!” .

Chẳng hiểu vì sao con người ta cứ phải lớn lên rồi những câu hỏi của bản thân cũng từ đó mà trở thành pha tạp đủ mùi hỉ nộ sân si. Nếu mà hỏi “chúng ta lâu rồi chưa nắm tay nhau nhỉ” sao không đủ tự tin nhìn vào mắt đối phương để bảo “hãy nắm tay em đi”? Giống như cô, cứ muốn M phải tự động ôm lấy mình mà chưa một lần vứt bỏ sự kiêu căng để chính trực “em đau, em sợ, em không có ai và em cần anh lắm!”. Vì mãi cứ e dè những điều mình nói ra sẽ bị khước từ mà quên mất rằng đôi khi tỏ là để bản thân được thảnh thơi chứ không phải độc nhất chuyện mưu cầu được đáp trả. Người ta mệt rồi. Là tại mình cũng được. Là tại người ta cũng được. Hay tại ông trời cũng thế. Mọi thứ đều chỉ mang trong mình một điểm dừng nhất mực bất kể ai muốn gì đi nữa. Khi câu chuyện của bạn được kể xong, luôn có người đứng lên bỏ đi, có người ngồi lại chút đỉnh nhìn bạn, hoặc người khác nữa sẽ ôm bạn. Nhưng chẳng phải vì như vậy mà thay đổi được mọi việc đã xảy ra. Chỉ duy nhất thứ mà bạn có thể tuyển lựa. Chính là vào tương lai, mình sẽ đứng lên hay vẫn ở mãi tại chỗ buồn bã này? rốt cuộc, đời sống này gói gọn đơn giản vậy thôi!

Bạn đừng thắc mắc về chấm dứt. Rằng cô ấy có chết đi hay không. Rằng M có quay lại hay không. Hay đến rốt cuộc tình ái ở đâu khi nỗi buồn thì dài vương đến vậy. Giữa mùa xuân, mọi điều đều đẹp. Kể cả giọt nước mắt trong vắt của ai đó vào ngày rốt cục nhìn thấy ánh nắng vàng len qua tấm rèm thêu hoa nhỏ lí tí. Cô lôi chiếc phong bao nhỏ ở dưới gối ra, nhẹ nhõm miết nhẹ dọc những cạnh hơi quăn góc. Vào lúc này, đột cô không còn cảm thấy bản thân mình trật nữa. Mai sau, khi mở mắt ra, khăng khăng sẽ là những ngày trước nhất tươi đẹp của một tuổi thanh xuân hoàn toàn mới…

“Vì tình yêu vốn chẳng phải là do một người quá ưu tú mà bi lụy hay dốc lòng. Là lỡ nhắm mắt xuôi tay rồi nên mãi e sợ không dám mở mắt ra mà thôi…”.

Truyện ngắn của Phan Ý Yên